Monday, 17 December 2018

Thoáng ngẫm...

Tạo Hoá đã cho ta những gì ?


Vì sao tất cả mọi loài động vật trong thiên nhiên đều có một Đầu, một Thân và một Miệng ? Còn những thứ khác trên thân thể đều là Hai, đi đôi tạo thành một Cặp ? Con người cũng không ngoại lệ ?

Phải chăng vì chữ Sống ? Hay phải tồn tại trong thế giới muôn loài, mà ông Tạo Hóa đã biết rất rõ, mọi loài động vật sẽ luôn luôn tranh giành và cấu xé lẫn nhau để được miếng Ăn cho cuộc sống. Mọi loài động vật phải ăn để tồn tại, vì ăn là phương cách nuôi dưỡng cơ thể bằng thực phẩm thích hợp cho từng loài, là cách duy nhất giúp cho sự sống kéo dài lâu hơn theo tuổi thọ của từng loài động vật trong tự nhiên. Và, ông Tạo đã có phần ưu ái cho con người hơn so với những loài động vật khác... 

Con người vì thế hiểu được phần nào sự sắp xếp của Tạo Hoá, ông đã cho tất cả các loài động vật kể cả con người chỉ có một Miệng, biết được rằng Ăn không phải chỉ là mục đích duy nhất để Sống, nghĩa là sống không phải để ăn. Thật vậy, một Miệng là quá đủ, để ăn thực phẩm thức uống tạo năng lượng nuôi sống một cơ thể, hay một Thân là quá hợp lý và đủ cho cơ thể tiêu hoá trong một ngày để tiếp tục sống. Hơn thế nữa, dù chỉ có một Miệng, con người còn có thể trò chuyện nhờ một Lưỡi trong miệng, truyền tãi ngôn ngữ để giao tiếp hay truyền thông tin lẫn nhau để cùng hiểu nhau mọi điều trong cuộc sống. Đó cũng chính là mục đích của một Lưỡi và có lẽ cũng nhờ thế, mà con người phải cần rèn luyện ăn nói và phải suy nghĩ trước khi nói để tránh những xung đột đáng tiếc có thể xãy ra. Ông Tạo quả là công bằng và tuyệt diệu khi cho con người một miệng với hai khả năng ăn và nói.

Phần quan trọng nhất phải là Đầu, một nơi tồn giữ một khối óc huyền diệu, là hệ thống ghê gớm nhất cũng là phần quý giá nhất cho con người nói riêng, mà ông Tạo đã ban phát cho mọi loài động vật nói chung. Một Đầu cùng với một Bộ Óc, được mệnh danh là thông minh, là không biên giới, không rào cản, đã tạo nên một nguồn lực vô biên cho con người có thể soi rọi hết mọi ngõ ngách của cuộc đời, giúp cho con người thấy được mình muốn gì, giúp phân biệt giữa yêu thương và nguy hiểm, biết phản xạ để tự bảo vệ cho sự sinh tồn của mình và vân vân... Có lẽ ông Tạo đã quá thiên vị và ưu ái cho một bộ óc con người thông minh hơn tất cả các loài khác, biết suy nghĩ, biết học hỏi ngôn ngữ, biết phân tích và sáng tạo ra mọi thứ để phát triển cao hơn nữa qua nhiều thế hệ. Thế nên, một Bộ Óc để giãi quyết mọi vấn đề cho cuộc sống là quá đầy đủ. 

Ngoài ra, tất cả những thứ bộ phận khác thứ yếu khác bên ngoài nhìn chung phải là Hai, vì chúng mang tính hổ trợ giúp đỡ cho Thân và Đầu về thể chất hay thể lực rất cần thiết để phát huy mạnh mẽ hơn. Thí dụ, với Đôi Mắt sinh vật nào cũng phải cần nhìn cho thật rõ, cùng với Hai Lổ Tai cần phải nghe cho thính để hiểu và cùng đưa tín hiệu cho bộ óc phán đoán và đánh giá điều gì đang xãy ra chung quanh để phản xạ và tự bảo vệ cho mình. Phần Mũi, tuy là một nhưng nó có hai lổ mũi để hít thở đem hơi khí trong lành vào cơ thể giúp hô hấp và dưỡng sinh. Bộ tứ chi, hai Tay và hai Chân của con người phải làm theo lời chỉ bảo của Đầu, phối hợp với các giác quan khác để kiếm ăn, lao động, làm việc và còn tạo nhiều ích lợi khác cho bản thân và sự sống còn của cả xã hội.

Nói chung, tất cả những gì Tạo Hóa sắp đặt cho mọi loài động vật đã giúp cho sự phát triển của thiên nhiên rất đa dạng phong phú và bao la vô cùng tận. Riêng con người, nhờ một Miệng nên ai ai cũng phải Ăn và Nói vừa đủ, nếu ai vượt qua ngưỡng cửa giới hạn của tự nhiên, ăn nhiều hơn và nói nhiều hơn thì luôn gây ra những phiền toái cho bản thân và cho người khác, khiến cho xã hội rối loạn. Bộ tứ chi cần phải rèn luyện thật nhiều để nâng cao thể chất, hổ trợ cho cơ thể khỏe mạnh và bộ óc minh mẫn, nhưng nếu ai lười hoạt động thì cơ thể và bộ óc không thể phát triển gì. Nói chung, Tạo Hoá đã ban phát quá nhiều khả năng cho con người, nhờ vào bộ óc thông minh cho nên mỗi con người không những sống cho mình mà còn sống cho gia đình, xã hội, đất nước và nhân loại phát triển. 

Cám ơn ông Tạo đã rất sáng suốt và công bằng đối với mọi loài động vật trong thiên nhiên. Nếu con người chúng ta không khám phá và tận dụng hết sức mạnh của bản thân thì luôn luôn tìm thấy cuộc sống của họ nhàm chán, luôn bất mãn, xung đột và bệnh hoạn kéo dài, cho một cuộc sống Vô Nghĩa.

TD

Sunday, 2 September 2018

VU LAN CHO AI...


Chẳng phải cho tôi !

Cứ mỗi năm đến mùa Vu Lan, đâu đâu cũng nghe người ta chuẩn bị mâm quả, hoa trái và giấy tiền vàng bạc cúng kiến, nô nức kéo nhau đi chùa cầu an tưởng nhớ công ơn đức sinh thành của Mẹ. Dù ở đâu cũng thế, nơi nào có người Việt sinh sống là nơi đó rộn rịp cúng kiến và họ cài cho nhau những bông hồng màu trắng hay màu đỏ ghi nhớ cho nhau. Riêng tôi, từ thuở bé nhỏ và cho tới tận bây giờ, tôi chỉ biết Vu Lan là vậy đó. Tôi thường tự cài cho mình bông hồng trắng khi có dịp cùng ai đó đến chùa trong dịp tháng Bảy Vu Lan và cảm nhận mênh mang một tình cảm của Mẹ, rất thiêng liêng và sâu sắc từ lời ca “Tình Mẹ bao la như biển Thái Bình”...

Khi còn nhỏ, mỗi dịp Vu Lan được nghe bài hát “Tình Mẹ” cùng với cành hoa trắng cài trên ngực, tôi không thể không khóc và lại cảm thấy rất ganh tị với những người còn giữ được cái bông hồng màu đỏ tươi thắm đó. Tôi chỉ biết sự khác biệt của hai màu Trắng và Đỏ, đó là sự Mất Mát và Tồn Tại của một người Mẹ, nó khiến cho người ta cảm giác Bất Hạnh hay là May Mắn trong cuộc đời này. Chỉ bấy nhiêu khác biệt đó cũng đủ cho tôi âm thầm thổn thức lẽ loi một mình trong những ngày Vu Lan nhìn thấy người ta cúng tế rộn rịp. 

Tôi đã từng cố gắng nhớ lại hình ảnh của Mẹ vào những lúc đáng nhớ nhất, gần gũi nhất, được Mẹ âu yếm yêu thương nhất và rất cố gắng tìm lại ký ức tuổi thơ của mình để có thể tự an ủi rằng, tôi cũng đã từng có Mẹ và có thể cũng đã từng cài lên ngực mình cái bông hồng đỏ như bao nhiêu người khác đấy chứ. Nhưng, tất cả những gì tôi có thể nhớ về Mẹ, chỉ là những ngày tháng nhìn Mẹ trên giường bệnh đau đớn. Mẹ đã từng gọi tôi lại gần, kêu tôi thoa bóp cho cái chân đau của Mẹ và câu nói duy nhất tôi có thể nhớ từ Mẹ “Con này tay chân nó mạnh bóp đả quá chừng”... Tôi không tài nào nhớ nổi ký ức nào ghi lại vòng tay ôm ấp của Mẹ, tất cả còn xót lại chỉ là những tấm hình đen trắng cũ kỹ. Đó là tất cả những gì tôi biết về Mẹ của mình.  

Cuộc sống nổi trôi, lo toan nhiều thứ khiến cho tôi, dường như đã quên mất mọi thứ về Mẹ và dần dần cũng không còn quan tâm đến mùa Vu Lan. Ba tiếng “mùa báo hiếu”, cứ mỗi khi nghe đến là tôi tự hỏi “Báo hiếu cho Mẹ, báo hiếu thế nào đây?”. Tôi đã từng trách ông Trời, đã cho tôi một người Mẹ sao lại vội lấy đi ? Tôi chưa tùng nhớ hết những gì về Mẹ, tôi cũng không biết tính cách và tình Mẹ đối với tôi thế nào, thì làm sao tôi có thể báo hiếu cho Mẹ ? Báo hiếu cho Mẹ, phải chăng bằng những cành hoa, trái cây và đốt cháy vài cây nhang nghi ngút khói, rồi thầm khấn “Mẹ ơi, con ghi nhớ công ơn Mẹ, đã mang nặng đẻ đau và lo lắng cho con trong suốt 9 năm trời và giờ đây hãy phù hộ cho con được bình an trong suốt quãng đường con đi nhé ...” Hay, phải nói gì và thấm khấn gì nữa để chính xác được gọi là Hiếu Ngoan ? 

Tôi hoàn toàn hụt hẫng và mơ hồ đối với Mẹ quá ! Biết làm sao đây ? 

Tôi đã lớn lên trong một đại gia đình không có Mẹ, cùng 4 người chị, 2 người anh và 2 đứa em nhỏ và chỉ biết tin tưởng vào câu “Quyền huynh thế phụ” mỗi khi Ba tôi vắng nhà đi làm xa. Vì vậy, tôi rất yêu quý và nghe lời các chị gái của mình. Đối với tôi, Ba là người đáng sợ nhất, nên tôi đã từng sống nhút nhát và rất thầm lặng trong cái thế giới riêng của mình. Tôi đã từng tránh xa Ba tôi như tránh một hung thần, mỗi khi ông ở nhà dưới thì tôi chạy lên lầu, ông ở ngoài sân thì tôi lẽn vào nhà, và chỉ khi nào mọi người quây quần cơm nước trò chuyện vui vẻ thì tôi mới cảm thấy bình yên một cách tạm thời. 

Vậy đó, đến khi lớn khôn, các anh chị tôi cũng mỗi người mỗi ngã, theo chồng theo vợ, ai cũng có đời sống riêng của họ. Đáng buồn hơn, không ai còn giữ cái uy nghi của một bậc đàn anh đàn chị nữa, nếu không muốn nói là họ đã trở nên ích kỷ và tham lam sống cho riêng mình. Cuộc đời tôi cũng lớn dần trong cái thế giới riêng của mình, nhưng lạ đời hơn, tôi càng trở nên gần gũi với Ba tôi hơn từ lúc nào không hay. Ngày lên xe hoa, tôi đau lòng và bất lực khi nhìn thấy Ba tôi buồn bã nói với mọi người rằng “từ đây nó không còn giăng mùng cho tôi ngũ nữa”. Từ đó, tôi bắt đầu hiểu được Ba tôi là người thế nào và nhận ra rằng, mình đã mất đi 28 năm trời trong tâm trí âm u, khi đã mất đi tình Mẹ mà vẫn không chịu hiểu thế nào là tình Cha. Tôi đã đánh mất quá nhiều cơ hội gần gũi để lo lắng báo đáp công ơn Cha, mà lẽ ra, Ba tôi phải được tình yêu thương nhân đôi từ các đứa con của mình. Ba tôi đã sống cô đơn trong suốt hơn 20 năm trời vì một đàn con. Tôi thường nghe Ba tôi bảo với mọi người rằng “Tôi phải vừa làm Ba vừa làm Mẹ cho tụi nó...” Thế mà, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả !

Cho đến khi hiểu rõ, thì mọi thứ đã mất hết. Trong lòng tôi cũng thế, trống lỗng và nuối tiếc đâu đó một quãng thời xa xưa, khi ẩn khi hiện trong tâm trí một tình Cha một tình Mẹ quá xa vời. Mùa Vu Lan lại đến, tôi nhìn những bông hồng, dù màu trắng hay đỏ, dù Mẹ còn hay mất, dù ai đó may mắn hay bất hạnh, tất cả đối với tôi là xa lạ, vì tất cả chẳng phải cho tôi.......

PP
3/9/2018



Đọc thêm - Other blogs

Tư Vấn - Counselling Form